Chơi Lô Đề 3 miền Bắc Trung Nam, tỷ lệ 1 ăn 99 tại nhà cái LODE3M Đảm Bảo lãi cao nhất, cam kết LODE3M là nhà cái uy tín, Nạp Rút siêu nhanh Xác Thực 100%, hỗ trợ siêu tốc 24/7 cùng tỷ lệ trả thưởng tốt nhất thị trường.

Chương 2: Một đêm dài.
Ok, vậy coi như là buổi gặp mặt đầu tiên đã thành công mỹ mãn rồi. Bước tiếp theo cũng cần chuẩn bị cẩn thận, vì tôi hiểu Phương Anh, mặc dù nàng đã chấp thuận, nàng thấy có thiện cảm với Trung nhưng chỉ cần không khéo léo cô ấy có thể rời cuộc chơi bất cứ lúc nào. Tôi phải thật cẩn thận vì mục tiêu của tôi đâu phải chỉ đứng đó và nhìn nàng quan hệ hết người này đến người khác, nàng phải có tình cảm…..phải yêu người đó. Đủ yêu để giữ lại đứa bé trong bụng.
Sau buổi gặp hôm đấy, Trung có việc phải vào Nam gấp, trước khi đi anh đã chủ động lấ số điện thoại của Phương Anh và đặt vào tay một tấm card, nàng xem lướt rồi cất ngay luôn vào ví. Tôi tò mò nhưng không muôn gạ hỏi cô ấy, nếu Phương Anh muốn giữ bất kỳ điều gì bí mật giữa nàng và Trung tôi sẽ tôn trọng nó, hơn nữa nhìn thấy nàng giấu diếm như vậy làm tôi bị kích thích.
Như được cởi trói, Phương Anh hào hứng hơn hẳn, nàng hạnh phúc, nàng vừa có cả chồng có cả bạn trai và quan trọng nhất là nàng không ngoại tình vì chồng nàng cho phép mà, đâu gọi là ngoại tình được. Phương Anh nhắn tin, gọi điện cho Trung gần như mỗi ngày, phải nói việc ấy đã làm tôi bị kích thích nhưng cũng gây phiền nhiễu cho tôi. Tưởng tượng xem, cả ngày đi làm lưng mỏi rã rời, tối về ngủ mà vợ cứ cười nói khúc khích bên cạnh, tiếng nhắn tin lạch tà lạch tạch bên tai như vậy, ngủ làm sao! Điều duy nhất khiến tôi chịu đựng được là nhìn thấy nàng rạng rỡ hơn hẳn, những mệt mỏi bởi việc chăm chồng chăm con trước nay đã không còn. Nàng đẹp hơn, quyến rũ hơn. Có lẽ đây là điều nên làm cho vợ từ lâu rồi mới phải.
Nhân lúc mới lĩnh lương, tôi quyết định đầu tư để phục vụ cho giấc mơ của mình, tôi tìm kiếm một chiếc máy ảnh thật xịn để ghi lại những khoảnh khắc của vợ mình. Lướt mãi lướt mãi, tôi mới ưng ý được một chiếc Canon EOS 1D Mark III nhưng hỗi ôi tận những gần 300 triệu lận, chẹp miệng thôi chơi lớn xem vợ có trầm trồ.
Trong lúc đang loay hoay tính toán chi tiêu hợp lý, Phương Anh đã đứng đằng sau từ lúc nào.
Phương Anh: “Xem gì vậy anh?”
Tôi: “Kiếm con máy ngon ngon, còn lưu lại những khoảnh khắc mà không phải ai cũng được trải nghiệm…”
Phương Anh: “Bao nhiêu vậy ạ?”
Tôi: “Gần 300 triệu cơ, chưa kể còn phụ kiện các kiểu, mua thì mua được thôi nhưng anh đang tính toán chi tiêu thế nào cho hợp lý”
Phương Anh hơi khẽ nghiêng đầu, rồi quay đi.
Sau đó 2 hôm, tôi nhận được một kiện hàng từ trong Nam gửi ra, bất ngờ hơn là bên trong đúng chiếc máy ảnh tôi đang định mua, lại còn đủ cả mấy loại ống kính, chân đế, đèn flash… Ngay lúc đấy tôi nhận được tin nhắn từ Trung:
Vậy là họ đã còn tự sắp xếp lịch với nhau mà không cần thông báo cho tôi nữa. Nứng tột độ.
Sáng ngày 27 tháng 10 năm 2018.
“Chuẩn bị cho tối nay nhé” Phương Anh nói với một sự tự tin và hào hứng đến bất ngờ khi tôi vừa mới thức dậy.
Phương Anh: “Em đã sẵn sàng để thực hiện điều này cùng với anh.”
Tôi không nghĩ Phương Anh lại hào hứng và chủ động đến thế, vừa thức dậy lại được nghe nàng nói như thế, dương vật tôi cương hết cỡ.
“Thật tuyệt vời”, mắt tôi rực lên, nổi da gà toàn cơ thế, đã thế Phương Anh còn chạm vào thằng nhỏ của tôi, sóc lên sóc xuống. “Em biết anh còn muốn gì hơn nữa cơ!!!”
“Em còn biết anh muốn gì nữa sao?” tôi nói. “Như này đã là quá đủ”
“Em biết thực sự là anh không muốn tham gia vào cuộc vui này, anh sẽ chỉ thích đứng đó, xem rồi… thủ dâm thôi phải không! Anh muốn chỉ mình Trung quan hệ với em” cô nói khi bắt đầu vuốt ve dương vật của tôi chậm lại và nắm nó chặt hơn. “Nhưng xem ra vẫn chưa đạt đến level mà anh mong muốn đâu, phải không?”
“Cái gì thế?” Tôi hỏi.
“Tôi nghĩ là khi đây là lần đầu tiên, vợ chồng mình cùng trải nghiệm, mà hơn nữa lại một điều anh luôn thèm khát, khi anh thủ dâm sẽ nhanh xuất tinh hơn đấy, giống như lúc em theo dõi anh xem clip cuckold trên mạng, xuất siêu nhanh luôn”. Phương Anh nói một cách bình tĩnh và chậm rãi trong khi rút tay về.
“Anh Trung bảo sẽ tốt hơn cho cả ba nếu anh chỉ được xuất tinh khi bọn em xong việc”
“Anh sẽ làm được mà” tôi nói chắc chắn. Thực ra tôi cũng không thể biết chắc chắn đến thế, tôi thấy Phương Anh hiểu tôi – chồng nàng rất rõ, ngay đến chỉ mới lúc nàng dùng từ “bọn em” thôi đã đủ làm tôi muốt phọt ra ga giường rồi.
Nàng đứng dậy và lấy ví của mình, quay trở lại giường.
“Em biết anh sẽ cố nhưng không mạo hiểm thế đượ” nàng nói khi đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ từ ví của nàng. “Anh Trung gửi cho em cái này vào tuần trước, nhắc em bảo anh phải đeo nó trong khi bọn em quan hệ với nhau”
“Đây là cái gì vậy?” Tôi hỏi khi tôi rút một mảnh kim loại ra khỏi hộp. “Trông giống như một cái lồng sắt nhỏ nhỏ. Nhưng có một ổ khóa”
“Đó là một khóa dương vật anh ạ” nàng cười khúc khích.
“Em sẽ khóa thằng nhỏ của anh lại và giữ chìa khóa, chỉ khi nào Trung hoặc em cho phép thì mới mở khóa cho anh để thủ dâm và xuất tinh. Còn không á, a sẽ rất đau khi cương lên đấy”
“Khóa như nào? Đau không nhỉ?” Tôi hỏi.
“Hay mình thử trước đi” Phương Anh mỉm cười.
Cô ấy mở khóa và mở lồng, tôi đẩy tuột chăn xuống để lộ hoàn toàn bản thân. Đến bây giờ dương vật tôi đã mềm lại, phần đầu khấc ướt ướt do rỉ tinh. Nàng đặt vòng kim loại xung quanh tinh hoàn của tôi, rồi nhét dương vật cái lồng nhỏ. Nó hơi chật, nhưng nàng cố khóa hai mảnh lại với nhau, rồi ném chìa khóa lên giá đỡ đầu giường. Cô ấy nhìn vào dương vật đang nằm trong lồng nhỏ nhỏ và tiếp tục mỉm cười. Phương Anh trèo lên trên người tôi, ngồi lên bụng tôi. Phản xạ, tôi đưa tay vuốt ve bộ ngực căng tràn, mềm mại của vợ.
“Ối…vãi đái, đau quá” tôi rên rỉ khi thằng nhỏ cương lên và bị kẹt vào các khung kim loại của lồng.
“Đau lắm ạ, hix, nhưng anh Trung nói như thế mới ổn được”
Tôi: “Ừ không sao đâu, a thích như thế này mà, cám ơn vợ đã chiều anh”
“Em đang làm gì đấy? Cởi ra cho anh đi chứ?” Tôi hỏi khi cô ấy ngồi dậy và nghịch điện thoại.
“Anh Trung nói phải đeo cho anh từ bây giờ, đến lúc đấy đeo lại không được vì anh đã cương lên rồi” nàng nói khi tiếp tục gõ phím. Nàng bất chợt im lặng, đọc đọc gì đó rồi cười rạng rỡ.
“Anh Trung đang ở sân bay rồi này, trưa nay anh ấy về đến Hà Nội rồi” Mắt nàng ánh lên giống như những cô gái ngóng chờ người yêu đi xa trở về.
—————-
Đoạn này bị mất không khôi phục được, tóm tắt để vượt qua: Trung về đến Hà Nội, cả 3 hẹn nhau ra ăn uống, gặp gỡ, đến tối thì sét kèo. Cảm xúc của nam chính hồi hộp đến tột độ, Phương Anh vì lần đầu ngại không muốn chồng mình tham gia. Còn Trung trong lúc gặp Phương Anh, anh ta thể hiện rất nhiều cử chỉ thân mật, những cái ôm thắm thiết và từng nụ hôn mời gọi, nam chính vô cùng uất ức cũng vừa phê pha cho mỗi “khung hình” sống động trước mắt anh. Mọi thứ như “porn” bước ra thế giới thật, cuộc đời anh bắt đầu bị “cong vạy” không thể uốn thẳng lại được nữa, và thế là…
————-
Tôi đứng nhìn chân chân vào cánh cửa. Da mặt và hai cánh tay tôi tê đi, tim đập nhanh. Bất giác tôi bước rón rén đến sát cửa, cố gắng ghé tai vào, nín thở, lắng tai bắt trọn những âm thanh dù là nhỏ nhất phát ra từ phía bên kia. Tôi cũng chả biết mình đợi chờ nghe thấy gì nữa, tiếng nói của Phương Anh chăng. Tiếng gì cũng được, miễn là phát ra từ phía nơi đang có người đàn ông và vợ tôi kia.
Hoàn toàn im lặng, cái khách sạn này thiết kế phòng cách âm đến thế ư?
Thấy không còn cách nào khác, tôi chậm ra bước ra thang máy, bấm xuống sảnh. Hai người thống nhất với nhau loại tôi ra sao? Ờ thì không cho xem cũng được, mấy ông trên diễn đàn cuckold cũng có kể việc này rồi nhưng ít ra cũng nên báo trước cho tôi chứ? Hơi bất ngờ một chút.
Thôi, kệ đi. Cuckold mà, như thế mới đúng chứ, xong rồi tí nữa Trung sẽ nhắn tin ra cho mà xem, chụp ảnh cho xem nữa, chụp ảnh cơ thể Phương Anh đang trượt dài trên giường, nude hoàn toàn…hoặc….hoặc….ảnh Phương Anh đang ngậm lấy dương vật của Trung, mắt nhắm nghiền hưởng thụ…Nứng đấy.
Tôi thong dong bước ra khỏi cửa khách sạn. Việc của mình bây giờ là kiếm một quán cà phê nào đó, ngồi góc kín đáo chút, tí Trung gửi ảnh ra thì còn xem được. Tôi liếc nhìn đồng hồ. 9:07PM
Lững thững qua những con phố, trong đầu tôi lúc này chỉ tập trung tưởng tượng ra những hình ảnh của Phương Anh và Trung. Tưởng tượng ra cách hai con người đó lao vào nhau, cuốn lấy nhau. Hình ảnh Phương Anh quỳ xuống, hôn, liếm dương vật của Trung, lần lần xuống hai tinh hoàn rồi đến hậu môn, Trung sẽ phải rướn người lên để cho lưỡi Phương Anh liếm láp chỗ đó, rồi nàng sẽ hé miệng báo hiệu đã đến lúc, để Trung sẽ phải ấn dương vật của mình vào bên trong khiến nàng phải há miệng ra và ngậm lấy nó, liệu nàng có nuốt hết được dương vật của Trung không nhỉ? Hay chỉ một nửa thôi.
Nàng sẽ phải quàng tay bấu lấy mông của Trung, kiểm soát nhịp độ của anh để không làm nàng nghẹn. Ahh….cảm giác ghen tị trong tôi trỗi dậy, kéo theo cả sự phấn khích tột độ. Cái cảm giác này tôi đã ngóng chờ lâu quá rồi, mau mau gửi ảnh đi, thèm quá. Tôi chỉ tưởng tượng ra hình ảnh của Trung và Phương Anh dựa trên những gì tôi hay làm với cô ấy. Dẫu biết nếu nhìn thấy những hình ảnh đó thằng nhỏ sẽ đau đơn lắm, nhưng tôi nghĩ tôi không thể không nhìn.
9:31 Pm. Tôi lang thang ra con phố Ấu Triệu, đoạn ngay cạnh Nhà Thờ Lớn, leo lên tầng 2 của quán gọi một cốc cà phê vừa nhâm nhi, vừa ngắm nhìn hoạt động của người dân tối thứ 7.
Chốc chốc lại check điện thoại, không có tin nhắn. Chắc giờ mới chỉ cởi quần áo, dạo đầu thôi. Hay hai người có lôi nhau vào nhà tắm tắm chung không? Ngồi ngâm mình trong bồn tắm trò truyện với nhau chẳng hạn. Phải chăng được vào chụp nhỉ! Biến thành bộ album của một đôi đi nghỉ tuần trăng mật. Tôi cười thầm thích thú. Thế mà giờ lại phải vác cái túi máy nặng chịch này đi lang thang, không nói sớm để vứt nó ở nhà. Rảnh rỗi, tôi bèn lôi ra chụp thử mấy kiểu có chiều sâu xem. Haha. Tôi tia lấy một cụ già đang bước sang đường, zoom gần, tạch tạch…nháy vài kiểu, xem có giống mấy bức ảnh của các nhiếp ảnh gia hay chụp không nào. Hơ hơ…kiểu này gọi là hiếp ảnh gia rồi, chưa biết căn chỉnh lấy nét, mờ quá. Thế này chụp đôi kia up lên diễn đàn, các đồng dâm lại chả chửi cho.
Trượt dài trên ghế, càng muộn mọi người tập trung đông hơn, vìa hè các con phố đã chật cứng, người người nhà nhà đổ ra đường hóng gió. Trẻ con chạy nháo nhác chơi đùa cũng bố mẹ, các cặp đôi tranh nhau chọn vị trí để chụp toàn cảnh nhà thờ. Các cô gái trẻ víu lấy hàng rào bao quanh khuôn viên nhỏ nơi đặt bức tượng Đức Mẹ chụp ảnh. Toàn gái xinh, da trắng muốt, cách trang điểm cũng nhẹ nhàng, tươi tắn, mông ngực cũng vòng nào ra vòng đấy, chắc mềm mại lắm. Giờ mà gạ gẫm được một bé đi nhà nghỉ nhỉ? Đỡ bấn loạn…à mà xích trong lồng thế này thì làm ăn được gì. Thằng nhỏ nằm im nãy giờ, không thấy phản ứng.
10:06 Pm. Lạ nhỉ? Cả tiếng rồi mà không thấy ý ới gì là sao? Không môt tin nhắn từ Trung hay Phương Anh, có nên nhắn cho một cái tin không? Mà nhắn gì? Gửi ảnh đi à? Tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Thế này có ổn không? Buổi đầu tiên thì cứ cho người ta xem thì đã làm sao? Quấy rầy gì đâu mà lại đuổi đi. Lại còn bị để cho khóa nữa, gò bó quá. Sự ức chế do bị kìm hãm cộng với việc khó chịu khi bị loại ra khỏi cuộc chơi phút chót khiến tôi sốt ruột dần hơn. Cảm giác chân tay mỏi và cuồng hơn nhiều. Biết thế lúc đấy cứ xông vào, cả nể làm cái gì.
Điện thoại rung lên. Lóng ngóng mở ra xem. Là bà nội.
“Mai mấy giờ chúng mày đón con bé?”
“Chắc sáng mai tầm 9-10 giờ!”
“Đến đón sớm đi, ông bà còn đi ăn cỗ, đi xa, tha lôi con bé đi nó mệt lắm”
“vầng…vầng…ok”
Chiều hôm nay, chúng tôi gửi con bé về nhà ông bà nội chăm. Nói dối đi ăn chơi với nhóm bạn, lâu không tụ tập, ồn ào nên chỉ đi hai vợ chồng. Ông bà trông tạm cho đến sáng mai. Con bé nhà tôi cũng khá ngoan, không vòi vĩnh bố mẹ nhiều, cơ bản là vì được ông bà hay đón và chiều chuộng.
Haizz. Sự sốt ruột trong tôi tăng dần đầu khi đã tiếng rưỡi rồi vẫn không có dấu hiệu nào từ Phương Anh cả. Thèm nhau, cuốn nhau đến thế cơ à?
Cả đêm thế này khó chịu đấy, ít ra phải để ý đến tôi một chút chứ, tôi là người hy sinh nhiều hơn mà. Mân mê điện thoại một lúc tôi đánh liều nhắn tin cho vợ.
Imess tự động chuyển sang tin nhắn văn bản, tôi đoán nàng không bật mạng. Tính cô lập mình à.
Việc ngồi lâu cùng với phải chờ đợi trong vô định. Sự sốt ruột của tôi tăng cao. Nhanh chóng thanh toán tiền, vác theo túi máy ảnh nặng chịch. tôi quyết định quay trở lại khách sạn, lên phòng, chưa biết sẽ làm gì, có lẽ sẽ đòi tham gia cùng chứ lăn lê ở đâu cho đến sàng mai. Giờ tôi cũng không muốn về nhà, vợ thì đang vui chơi, tôi thì đang bị xích, về không biết ngủ kiểu gì.
Bước vào đến sảnh, tôi rảo chân bước vào thang máy. Lần mò bấm số tầng. Bỏ mẹ…tôi bất chơt nhận ra rằng mình không biết số tầng, số phòng của Trung ở. Lúc lên thì mải cúi xuống để tránh nhìn Trung và Phương Anh hôn, âu yếm nhau. Lúc vào phòng thì cũng đi sau, không để ý. Biết ở phòng nào mà tim.
Nhận thức sự việc có phần rắc rối, không đúng ý. Tôi rảo chân nhanh hơn, lao ra bàn lễ tân.
“Em cho anh hỏi có khách hàng nào tên Trung đặt phòng bao nhiêu nhỉ?”
“Anh liên hệ làm gì ạ?”
“Anh gửi anh ý cái máy ảnh ấy mà, đây này!”
Có vẻ nhận thấy vẻ mặt tôi có chút khác thường, nóng vội. Cô lễ tân ngập ngừng.
“Anh có thể gọi cho anh Trung rồi nhân viên khách sạn sẽ chuyển lên cho anh ấy ạ?”
Ah ờ, gọi thẳng luôn cho Trung mà hỏi nhỉ! Tôi bấm máy.
“…Số máy Quý Khách vừa gọi…”
“Anh ý tắt máy rồi em ạ, chắc đang nghỉ, em cứ check trên hệ thống xem anh ý ở phòng bao nhiêu rồi a lên đem trả cái máy ảnh thôi mà. Đây số ấy đây”
“Em check rồi không có anh ơi, có thể anh nhầm khách sạn ạ!”
“Nhầm gì mà nhầm em, anh với anh ấy vừa ngồi nói chuyện với nhau ở đây xong, lúc 7h này”
“Nhưng anh ơi, em không tìm thấy thật mà”
Tôi đoán là do khách sạn bảo mật thông tin khách đến ở, giả vờ để không cho tôi biết.
Tôi quay mặt đi, bấm máy gọi cho Phương Anh
‘…Số máy Quý Khách…”
Cái đéo gì nữa thế? Cũng tắt máy nốt. Ơ…buồn cười thật? Sao hai người lại chơi cái bài này? Chọc tức tôi à?
Sự sốt ruột tăng cao dần dần khiến tôi mất bình tĩnh. 11:24 Pm
Cái quái gì đã xảy ra với tôi thế này? Tôi đang làm cái quái gì vậy? Chết tiệt, tự dưng mọi thứ lại rồi tung lên. Sự ức chế, cả chiếc máy ảnh đang níu trĩu đôi vai của tôi xuống, tôi loanh quanh trong sảnh khách sạn đang tính phương án để có thể tìm được căn phòng đó. Liếc nhìn lễ tân, cô ta đang ném ánh mắt dò xét về phía tôi, quả này dò hỏi số phòng là không được nữa rồi.
Nghĩ lại việc Phương Anh không đả động gì đến chuyện sẽ để tôi đứng ngoài tối nay càng khiến tôi bực mình hơn. Biết thế lúc đấy phi mẹ vào, bảo không cho xem thì nghỉ đi. Giờ không biết đi đâu về đâu, chúng nó thì nện nhau ầm ầm trên đầu mình, mình thì cứ lang thang vật vờ thế này, lần này cảm giác ghen tị xâm chiếm lấy tôi nhưng kéo theo nó không còn là sự phấn khích nữa mà là sự tức giận. Sau này về nói trước không có cái chuyện để tôi đứng ngoài như thế này nữa, mọi thứ phải được tôi kiểm soát, đâu phải cứ cho thoải mái là thoải mái không còn nghĩ đến ai nữa. Về không về được vì hiện giờ tôi cảm thấy sợ phải ở một mình, về trống vằng lắm, ở đây ít ra còn có người đi đi lại lại đỡ hơn, về nằm một mình nghĩ ngời tức chết mất. Ở cũng không xong, chả nhẽ lang thang ở đây đến trưa mai. Ôi, Phương Anh ơi, em chơi anh vố ác quá, em để lần đầu tiên của anh thành cái gì thế này.
Từ từ, bình tĩnh đã, giờ cũng chưa muộn lắm, lên Tạ Hiện làm mấy cốc bia ngắm người ngắm đường tiếp xem thế nào
Lấy xe, tôi quảng túi máy ảnh vào ghế sau. Phóng một lèo, trong suy nghĩ không thôi bực tức, có lúc còn thấy hận Phương Anh. Chả nhẽ nàng quá đắm đuối với Trung mà bỏ mặc tôi, cho chơi thì cũng phải có giới hạn chứ. Trưa mai đón về mắng bục mặt ra.
Gửi xe xong tôi nhanh chân bước vào con phố ăn chơi ở Hà Nội, khách khứa ở đây rất đa dạng về lứa tuổi và quốc tịch, khách tây, khách tàu, sinh viên, người đi làm. Đặc biệt về đêm, con phố này lúc nào cũng ồn ào tấp nập tiếng nói cười, tiếng reo hò hát ca nhộn nhịp. Nhìn nam thanh nữ tú diện đồ xúng xính, say xỉn, chửi bậy huyên náo cả một vùng lại phần nào xoa dịu tôi. Nhanh chân bước vào quán bia mấy anh em vẫn hay ngồi, gọi cốc bia với đĩa mực nướng ngồi nhâm nhi. Rút điện thoại ra một lần nữa, bấm số Phương Anh “…Số máy quý khách hiện không liên lạc được, xin quý….”. Xin xin cái đéo gì. Tôi chán nản.
11:54 Pm. Giờ này các quán cũng đã vãn vãn, một phần người đi về, một phần vội vã lao vào hộp đêm, tiếng nhạc vẫn sập xình không ngớt. Ngó nghiêng xung quanh, chủ yếu là người ngoại quốc đang mải chém gió cùng mấy em người Việt, xì xà xì xồ tôi nghe không rõ, chắc tí nữa lại lôi nhau vào nhà nghỉ, khách sạn quần nhau chứ làm gì, giống như vợ tôi đang làm bây giờ. Mà không nghĩ thì thôi, nghĩ đến lại bực mình, cứ tự do quá làm chồng nàng phải như thằng ất ơ thế này. Bình thường ra, giờ này hai vợ chồng vẫn hay ngồi bật một bộ phim nào đó lên để xem rồi, vừa ôm nhau vừa nhâm nhi món ăn nào đó.
Thỉnh thoảng Tôi vẫn gạ nàng chiều, trong khi tôi ngồi đó Phương Anh sẽ trườn người xuống ngậm và mút cho tôi, nhưng gạ gẫm mãi mà nàng chỉ làm qua loa vì mải xem. Aayyy, bắt đầu nhớ nàng man mác rồi, có chút bia vào nữa, tôi muốn được ôm eo nàng được vuốt ve làn da của nàng. Giờ thì Trung đang làm việc đấy thay tôi rồi, tay của Trung đang lướt lên khắp cơ thế của vợ, hôn nhau đắm đuối, rồi đến lúc lần lần dương vật ấn sâu vào bên trong Phương Anh. Liệu nàng có thích không? Liệu sau tối nay nàng có thấy mê Trung quá mà bỏ tôi không nhỉ? Nỗi sợ mất vợ bắt đầu xuất hiện dần dần, nó không đem lại điều gì ngoài sự lo lắng. Các suy nghĩ xuất hiện chồng chéo lên nhau như thế, không còn rõ ràng, mỗi suy nghĩ một tí, đầu tôi trở nên nặng hơn, cơ thế uể oải.
Lai rai đến cốc thứ ba rồi, lưng ngồi gù quá mỏi rồi, mắt lờ đờ dần rồi. Vẫn không có bất kỳ hồi âm nào của Phương Anh. Tôi tiếp tục bấm máy mặc dù biết nhưng gì tôi nghe được chỉ là “…số máy Quý khách…”. Tôi thở phì phù phì phù. Cuckold như thế này thì cũng chán quá, phải được xem thì mới thấy sướng, mặc dù đã làm thân Cuck thì phải chấp nhận chịu thiệt nhưng vợ và bull cũng phải đáp lại chứ, không thì cứ cập nhật tình hình thôi, đằng này biến mất hút cả hai người.
“Anh ơi, em sắp đóng cửa rồi ạ!”
“ok e, cho anh thanh toán cái, anh về đây”. Tôi liếc nhìn đồng hồ 1:25 Am. Phương Anh vẫn bặt vô âm tín từ lúc tôi nhìn thấy nàng khuất sau cánh cửa. Nàng đang làm gì? Ôm Trung ngủ vùi chăng? Liệu giữa đêm hai người có lại quần nhau nữa hay không? Biết đâu lại hứa hẹn, trao nhau mấy lời yêu thương? Nàng mới bước vào đã đắm chìm trong cuộc chơi này rồi. Trong lúc hai người đang mặn nồng với nhau, liệu nàng có mảy may nghĩ gì đến tôi không?
Mấy cốc bia làm tôi suy nghĩ mơn man hơn, buồn hơn, tủi thân hơn. Lượn phố một tí vậy rồi về nhà ngủ một giấc, hy vọng có bia vào rồi sẽ dễ ngủ hơn. Mới buổi đầu tiên mà đã thế này, còn cho các buổi khác không biết như thế nào. Lại còn cho có thai, thôi thôi, tôi cố gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Lượn qua những con phố vắng vẻ, buồn hiu hắt, lượn qua khách sạn, nhìn ngước lên, tôi thấy ghét cái khách sạn này vô cùng.
Tôi về nhà lúc 3:30 sáng, không có con bé…không có Phương Anh, căn nhà bất chợt không còn ấm cúng như trước nữa, nó lạnh lẽo, im ắng và cô đơn. Tôi thả rơi túi máy ảnh xuống sàn, ngồi trượt dài trên chiếc ghế sofa. 03h31. Vẫn không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ. Lúc này, tôi không còn mảy may bất kỳ viễn cảnh nào về sex, về cảnh làm tình của Trung và Phương Anh nữa. Lang thang cả đêm, tôi mệt rồi. Cái tôi cần, cần ngay tại lúc này là Phương Anh, cần cô ấy ngồi đây, tôi nhớ lại hình ảnh nàng ngồi nghịch điện thoại, xem mấy cái show Hàn Quốc của cô ấy, tôi sẽ có thể ôm lấy nàng từ phía sau, rúc mặt vào gáy, vùi trong làn tóc của nàng, hít thật sâu mùi hương cơ thể. Chỉ cần thế thôi. Như vô thức, đôi tay tôi tự ôm lấy hai vai của mình.
HẾT CHƯƠNG 2!
LODE3M.COM - Chơi lô đề 3 miền 1 ăn 99 uy tín: Lô 21.680đ/điểm, Đề 710đ/điểm.

Bài Viết Liên Quan
- Đêm giao thừa sung sướng
- Loạn luân thời chiến: Mẹ tôi tình tôi
- Cô vợ khát tình
- Linh Nga
- Hành trình nữ thần hóa điếm (Phần 2)
- Hành trình nữ thần hóa điếm (Phần 1)
- Đụ bà chủ đa tình
- Chị Huyền hàng xóm
- Bắn tinh vào lồn con dâu
- Con dâu lại không mặc quần lót à?
- Vợ chồng dâm đãng
- Phẩm giá con dâu
- Miền Tây sông nước
- Nhật ký những cuộc tình của tôi
- Chuyện tình cha chồng và nàng dâu