Chơi lô đề online uy tín: Lô 23.000đ/điểm trúng ăn 100.000đ, đề 1.000đ/điểm trúng ăn 99.000đ.
Phần 3
Tôi đứng một chỗ, nhìn em. Và phản ứng của em làm tôi ngạc nhiên. Sau phút sững sờ, em quay qua nói nhỏ gì đó rồi đưa valy cho anh kia, chắc là bảo ra phía trước đợi, rồi tiến thẳng tới chỗ tôi.
Em cười. Thì tôi cũng cười. Em hỏi:
– Anh sao rồi?
– Anh vẫn thế. Anh ấy là chồng em à?
– Không, nhưng tụi em sắp cưới.
Tôi chúc mừng em. Em không cười nữa, bảo cho em số điện thoại. Tôi đọc như một cái máy. Em nói sáng hôm sau sẽ gọi cho tôi. Tôi gật đầu như một cái máy. Và không nhớ em rời đi như thế nào.
Tôi ra xe mà thẫn thờ. Tài xế vừa chạy xe chạy đến đầu đường NVT, điện thoại tôi đã reo. Tôi mở máy. Là em!
– Ừ, anh đây.
– Anh quay lại đón em đi. Tối nay thuê khách sạn giùm em. Anh đừng hỏi gì, em sẽ nói sau
Tôi bảo tài xế vòng xe lại, đón em, đưa vào một ks ngay trêи đường NVT.
Chúng tôi xuống nhà hàng của ks. Trong đầu tôi lúc đó cứ lởn vởn một ý nghĩ “phải chăng là duyên nợ, là tình cũ không rủ cũng tới”… Chỉ ngồi một chút, chúng tôi lên phòng. Đã lâu lắm rồi, tôi mới thức trắng đêm chỉ để nói chuyện.
Một đêm trắng ấy, có rất nhiều nước mắt, có rất nhiều ngậm ngùi. Em đã kể lại gần như cuộc sống của bốn năm xa nhau cho tôi nghe.
Trong khi tôi rời quê vào SG, em cũng lựa chọn con đường đi thật xa để chạy trốn thực tại. Em sang Úc học Master hai năm. Sau đó em sang Mỹ để học tiếp lên PhD. Em chỉ biết vùi đầu vào học và học, vì những dư âm từ cuộc hôn nhân buồn bã của chúng tôi vẫn còn chưa phai mờ.
Ở nhà, cha mẹ và người thân em lo lắng cho con gái, sợ cứ học và học mãi, tuổi thì đã quá băm rồi sẽ ở không suốt đời nên tìm cách mai mối cho em cái anh hói đầu này, bạn của anh họ em, một kiến trúc sư bằng tuổi tôi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Những lần em về nước thăm nhà là anh chàng này lại “tình cờ” xuất hiện. Dường như anh ta thuộc dạng hiền lành, khù khờ về kiến thức xã hội, chỉ biết chuyên môn với công việc, lại khá dễ tính. Anh ta có biết chuyện ngày xưa của em và tôi nhưng chỉ sau lần đầu gặp em thì đã si như điếu đổ và có vẻ bất chấp.
Gia đình muốn em lấy anh ta, cứ làm đám cưới đi rồi sang Mỹ hoàn tất học vị PhD. Em thì chán nản chuyện tình duyên, sợ cha mẹ buồn, thấy anh chàng kia cũng là trí thức hiền lành nên buông xuôi, nghĩ sao cũng được. Lần này em cùng anh ta vào SG là để ra mắt người cha già của anh ta (anh ta chỉ còn cha) trước khi em lại quay sang Mỹ học.
– Vậy lúc nãy em đi với anh, anh ta đâu? Rồi còn chuyện ra mắt?
Em bật khóc: “Em không hề yêu anh ta. Có thể anh không tin, nhưng đến giờ em còn chưa cho anh ta hôn em. Lúc đó, em mặc kệ. Gặp anh rồi, em mặc kệ. Em không muốn xa anh nữa. Em sẽ không ra mắt nhà anh ta nữa”.
Tôi im lặng, chỉ biết ôm em mà lòng thật đau đớn. Người yêu một thời của tôi, người vợ một thời của tôi. Tại sao chúng tôi phải gặp nhau trong cái cảnh chán chường này? Lẽ ra giờ này chúng tôi đã có con, những thiên thần bé nhỏ, có thể là hai đứa rồi cũng nên.
Tôi cũng kể cho em nghe cuộc sống của tôi, dĩ nhiên chủ yếu là chuyện công việc, làm ăn. Em nghe say mê lắm, em hỏi kỹ lắm. Và dù tôi đã cố tình không muốn kể, em vẫn hỏi về chuyện tình cảm của tôi. Đã từng có nhiều phụ nữ tra hỏi tôi, nhưng với em, tôi vẫn khó trả lời nhất.
– Sao anh không lấy vợ đi?.
– Ừ thì anh cũng quen vài người nhưng không hợp.
– Chả lẽ anh cứ ở như vậy?
Tôi im lặng. Em rưng rưng…
Hôm sau, chúng tôi đi Đà Lạt. Em chỉ còn hơn một tuần ở Việt Nam. Một tuần ở Đà Lạt là những ngày thật điên rồ mà cho đến giờ, nhắm mắt lại tôi như vẫn nhớ rõ từng giây, từng phút. Chúng tôi lao vào nhau, yêu như chưa từng được yêu, gấp gáp, hối hả. Chúng tôi như cậu bé, cô bé mới lớn, tò mò, ngỡ ngàng, khao khát, đam mê. Không ai nhắc lại chuyện cũ.
Tôi còn nhớ một sáng tỉnh dậy, quờ tay sang bên không thấy em đâu, tôi đã hoảng hốt đến mức nào. Tôi vùng dậy, tim đập thình thịch, và chỉ thở phào khi thấy em trong nhà tắm. Cũng có sáng tôi thức dậy trước em, lòng rưng rưng khi thấy nước mắt còn như đọng thành vệt trêи mắt em và trêи gối.
Rồi một tuần điên rồ ấy cũng qua đi. Chúng tôi quay về SG. Em phải về nhà để chuẩn bị sang Mỹ. Tôi đưa em ra sân bay. Hai đứa đi bên nhau. Lặng lẽ.
– Anh không cùng em về quê để tiễn em đi được. Giữ gìn sức khỏe.
– Em biết. Anh cũng thế nhé.
Em nhìn tôi, buồn thăm thẳm. Tôi giả vờ khúc khắc ho, quay mặt đi.
Rồi em sang Mỹ. Có một điều đến giờ em chưa biết và đến giờ tôi vẫn đang cười thầm mình sao mà sến và ủy mỵ đến thế. Ngày em lên máy bay, tôi cũng có mặt, đứng ở một góc khuất của sân bay đó mà thầm đưa tiễn em.
Em đi rồi. Tôi có thời gian tĩnh tâm ngồi nhìn nhận lại lòng mình.
Tôi nhận ra rằng mình còn yêu em đến chừng nào. Có lẽ khoảng thời gian bốn năm xa nhau, hai đường hai ngả, mỗi người là một cuộc sống riêng hoàn toàn đó đã ít nhiều xóa mờ đi những ám ảnh đau buồn trong tôi. Nếu như ngày mới phát hiện ra em phản bội, tôi đã nghĩ rằng cả đời này, cả kiếp này, mình sẽ không thể nào quên được cái cảnh em lên giường với thằng sếp lăng nhăng ấy. Đó cũng là điều thôi thúc tôi phải cương quyết chia tay em cho bằng được, rồi bỏ quê mà đi. Nhưng bây giờ,ngồi nhìn lại, dường như nó đã không còn là nỗi ám ảnh gì ghê gớm lắm. Nhất là sau khi thấy em bỏ ngay anh chàng kiến trúc sư hói đầu để chạy theo tôi, rồi một tuần điên rồ ở với nhau, tôi cảm nhận được tình yêu của em dành cho tôi vẫn còn rất sâu nặng.
Nhưng giả sử nếu không có bốn năm này, bốn năm mà tôi cũng sống buông thả với hàng chục cuộc tình cho vui ấy, liệu tôi có quên được nỗi ám ánh đó không? Nếu ngày ấy tôi tha thứ và tiếp tục chung sống với em, liệu tôi có vượt qua được nỗi ám ảnh đó không? Chắc chắn là không! Cho nên, tôi cũng cần phải cảm ơn quãng thời gian này, nó như một bước đệm cần thiết để tôi có thể lãng quên, dịu đi vết thương lòng để có thể chấp nhận lại em, một cách tự nhiên, đầy đam mê, đầy khao khát như những ngày điên rồ vừa qua.
Và tôi lại thấy mình… nhớ em. Chúng tôi liên lạc hàng ngày trêи fb, trêи yh. Em cũng thường gọi cho tôi. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều, đủ thứ linh tinh, về tình yêu của chúng tôi, về công việc của tôi, về việc học của em, về bạn bè, người thân, về niềm vui sống… Mấy tháng sau em lại về nước. Chúng tôi bên nhau được nửa tháng, nồng nàn còn hơn cả thủa mới yêu. Bởi như người ta thường nói, có đắng cay mới quý ngọt bùi, có mất mát rồi mới biết trân trọng những gì đang có.
Đó là quãng thời gian mà tôi sống thật tử tế. Tôi ngừng cưa gái. Tôi giữ khoảng cách cần thiết với tất cả những phụ nữ đang quen, thậm chí còn nói chuyện thẳng thắn với một số người về mối quan hệ hiện tại giữa tôi và em. Tôi chăm chỉ làm việc. Trong mắt tôi lúc đó, chỉ có em và công việc, bạn bè thân hữu. Tôi về thăm nhà, ướm thử ý cha mẹ. Thật ngạc nhiên, chính các cụ cũng ủng hộ chúng tôi quay lại với nhau. Có lẽ trong mắt các cụ, ngoài lỗi lầm ngày xưa, em vẫn là một người dâu thảo ngoan hiền. Hoặc cũng có lẽ là các cụ thương cho đời tôi, bởi sau khi ly hôn,tôi không hề dắt người con gái nào về chơi cả và luôn lảng tránh chuyện lập gia đình.
Phía gia đình em cũng không phản đối. Chúng tôi dự định cuối năm đó sẽ kết hôn, rồi em sẽ sang Mỹ hoàn tất việc học để trở về bên tôi. Tôi hứa với em sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Em cũng thề với tôi “kiếp này, kiếp nữa, ngàn kiếp sau, mãi mãi” cũng sẽ chỉ yêu mình tôi, là của tôi mà thôi.
Nhưng số phận ác ý luôn trêu đùa. Một lần nữa tôi lại rơi vào vực thẳm. Em đột ngột xóa fb, tắt yh, đổi số điện thoại. Tôi không cách nào liên lạc được với em nữa. Hỏi thăm bên gia đình em, họ cũng giấu.
Chơi lô đề online 1 ăn 99 tại nhà cái Ld789. Giá lô: 21.680đ/điểm, đề 705đ/điểm.