Chơi lô đề online uy tín: Lô 23.000đ/điểm trúng ăn 100.000đ, đề 1.000đ/điểm trúng ăn 99.000đ.
Chương 09: Tai nạn đầu năm học
Sau 3 tháng hè, cuối cùng thì tôi cùng lũ bạn cũng trở về mái trường xưa để thực hiện nốt năm cuối cấp của mình. Sáng ra tôi dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân xong thì chạy qua nhà Tiểu Mai đón nàng đi học. Trên đường đi, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện tối qua với bé Trân. Không biết rồi đây, phải đối mặt với Tiểu Mai như thế nào. Cảm giác tội lỗi đang làm lương tâm tôi cắn rứt. Tôi cũng không biết phải giải quyết chuyện này ra sao vì bé Trân vẫn ở chung nhà với tôi, ra vào chạm mặt thường xuyên, cộng thêm tình cảm của con bé dành cho tôi cũng đã lớn hơn vì chuyện vừa rồi. Chính tôi, thằng Nam này đã cho con bé thêm 1 hi vọng vào tình yêu ảo tưởng. Kể với Tiểu Mai chắc chắn là không dc rồi, tránh né Trân cũng không xong. Mà để nàng phát hiện thì còn nguy hiểm hơn nữa. Nghĩ lại tôi cảm thấy hối hận vô cùng… đúng là sướng thằng em, mà khổ thằng anh.
Mãi vẫn vơ suy nghĩ, tôi đã đứng trước cổng nhà Tiểu Mai lúc nào không hay. “Kính Koong” tôi bấm chuông nhà nàng rồi đứng đợi. 1 phút sau đã thấy Tiểu Mai trong bộ áo dài trắng thướt tha bước ra. Vì ngày đầu, không cần mang theo sách vở nên trên tay nàng chỉ có cái ví nhỏ. Ôi, trông nàng đẹp 1 cách thánh thiện. Buổi sáng, trời mát mẽ nên lòng người cũng theo đó vơi bớt nỗi phiền muộn. Vừa trông thấy vẻ đẹp yêu kiều đó mà tôi đã quên bẵng chuyện suy nghĩ nãy giờ. Ừ… thôi kệ.. tới đâu thì tới….
– Chà…. Lâu rồi mới thấy tiểu thư diện áo dài. Đẹp quá ta.
– Hì hì hì… Ta đây đẹp trước giờ mà chàng ơi.. Tiểu Mai vừa cười vừa ngồi lên yên sau.
– Ờ… ờ… nàng đẹp nhất chuồng mà… hì hì hì
– …….. ừ…. Thì…. nhất chuồng nè………. Tiểu Mai nói xong là tôi đã như nhảy dựng lên, trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.
– Ui dzaaaaaaaaaaa…….chơi gì kì…. Chơi nhéo…..
– Không vậy sao trị dc chàng, chàng hén? Tiểu Mai khẽ xoay đầu nhìn tôi, cười lém lĩnh.
– Uầy… cho anh xin… không dám giỡn nữa…. đau quá… hic hic…
– Ừ… biết điều thì bổn cô nương này sẽ nhẹ tay cho… hì hì hì…. Mà nè, hôm qua anh có nói chuyện với bé Trân không? Con bé có làm sao không?
– Ừ… ừ… ờ… thì có nói… nhưng con bé.. không có giải thích gì hết….. tôi ầm ừ… nói đành phải nói dối. Vừa đạp, tôi vừa suy nghĩ coi nên phải đối phó với Tiểu Mai ra sao.
– Hmmz…. Chắc con bé đang thất tình. Tiểu Mai phán ngay 1 câu mà tôi đang định nói.
– Ừ… Chắc vậy đó….. chỉ có thất tình mới buồn như vậy… Ừ… mà em… cũng đừng có hỏi chuyện đó nữa…. để vài ngày là con bé quên đi à…. Đừng nhắc rồi chạm vào nỗi đau con bé.
– Ưm…. Vậy cũng dc…. Chỉ sợ con bé buồn rồi ảnh hưởng đến việc học.
– Ui xời…. chuyện nhỏ… có anh đây…. Kèm cặp.. sao mà ảnh hưởng dc….Tôi bắt đầu mừng thầm trong bụng… hè hè hè…. Coi như dụ dc Tiểu Mai khỏi thắc mắc về bé Trân nữa. Nhưng chưa kịp nói thêm gì thì đã bị Tiểu Mai cho nguyên cái tủ đứng vô miệng.
– Cái đó mới đáng lo đó. Anh chỉ lo chơi, học hành gì mà kèm con nhỏ. Hơn nữa, anh cũng chỉ học dc mấy môn tự nhiên thôi.. mấy môn xã hội… thì…. anh biết rồi đó hén…. Liệu hồn… năm nay mà còn học tủ nữa là em treo cổ anh đấy.
Ôi trời cao ơi, mới sáng sớm ngày khai trường đã bị đe dọa rồi nè… Đối đáp với con gái thì 10 lần, đều thua thiệt đủ 10 …. số của tôi đúng là số con rệp mà….
– Sao em cứ dọa anh hoài thế? Suốt ngày cứ đòi treo cổ….
– Ũa… em đâu có dọa anh đâu…. Em nói thiệt á.. không tin, anh thử coi……
– Ôi…. Không dám thử đâu tiểu thư à.
– Hì… Chàng ơi… chàng ngoan quá đi……. Vậy… có phạt thì phải có thưởng hén..
– Ừ.. ừ.. ừ…. Nghe đến thưởng, tôi sáng mắt lên, nhớ lại hôm kia cũng dc Tiểu Mai thưởng…. 1 cách bất ngờ. Ôi, cái cảm giác ngày hôm ấy vẫn còn lưu lại trong tôi.
– Êu… đừng có tưởng bở… tôi biết ông đang nghĩ gì trong đầu đấy….. Cứ suy nghĩ bậy bạ không….. đồ dê xòm….
– Uầy…. có nghĩ gì đâu chứ… tôi chối nhưng cười gian thấy rõ.
– Ai thì em không biết, chứ mỗi nhất cử nhất động của anh, em đều nắm hết. Chàng ơi, chàng à…. Đừng có mà qua mặt em.
– Ừ… nghe vậy tôi đành lặng thinh….. không dám hó hé nữa…. biết đâu… Tiểu Mai nói như vậy là để dằn mặt tôi…. Nghĩ tới bé Trân, tôi lại sợ cô nàng Tiểu Mai này…..Từ đó, suốt dọc đường , mặc cho Tiểu Mai cười nói, tôi vẫn giữ thái độ im lặng… sợ rằng trong 1 lúc nào đó, hứng lên mà nói hớ thì chết.
Đến nơi, tôi gửi xe rồi tháp tùng tiểu thư đến sân trường tập họp để nhận lớp mới. Vì là ngay khai giảng nên học sinh 3 khối đều có mặt. Sân trường giờ đã chật nít. Những chổ mát đã bị dành hết. Thôi đành để Tiểu Mai ngồi trên băng ghế đá, tôi thì lấy tờ báo lượm gần đấy đứng che nắng cho nàng. Nhìn quanh, chả thấy lớp tôi đâu hết. Có lẽ bọn nó tới trước rồi chui vô 1 góc nào rồi. Đang nhìn quanh quẩn thì có 1 bàn tay khẽ vỗ tay tôi, giật mình quay lại thì thấy ngay nụ cười tỏa nắng, khoe răng khểnh của bé Trân. Sáng nay, lúc tôi tỉnh dậy thì bé Trân đã đi trước rồi. Có lẽ con bé biết tôi còn ngại nên tránh mặt tôi chăng? Hmmz, sự thật hình như không phải vậy vì chưa kịp phản ứng thì con bé đã chọc:
– Hì… anh.. chị tình tứ quá.. giữa chốn đông người mà chàng đứng che nắng cho nàng…… làm em ghen tị ghê vậy đó. Hì hì hì …. Không biết Trân nói giỡn hay thiệt nhưng làm tôi cảm thấy nhột.
– Ừ… em đỡ chưa? Tiểu Mai ngẩng đầu hỏi.
– Dạ…. em bình thường mà.. chị…
– Chu choa, hôm qua, anh nói chuyện gì mà hôm nay bé Trân thấy vui quá vậy? Hôm qua, em làm chị hơi bị lo đó.
– Ơ….. anh đâu có.. nói.. gì đâu….Ừ.. mà… có.. khuyên.. ừ..
– Ừm…. ảnh khuyên em đừng buồn nữa mà hãy lo tập trung học đó chị… hì… Trân nhảy vô cứu khi thấy tôi ấp úng.
– Bởi vậy chị mới ngạc nhiên đấy chứ. Nói rồi Tiểu Mai quay qua tôi: chàng ơi… chàng biết cách nói chuyện hồi nào vậy chàng?
– Ừm… ừ… thì…. hên xui.. hì hì hì…. Không biết nữa….. Đang ú ớ thì đấng cứu tinh xuất hiện.
– Thánh Nam… thánh Nam…. Tới hồi nào vậy thánh? Thánh khỏe không? Mấy bữa nay thánh trốn đi đâu vậy? …. Hi Trân,.. em cũng mới tới hã? Thằng này vừa thấy bé Trân là nó xấn tới liền.
– Ừm… khỏi cần giả bộ hỏi hang mày…. Muốn gặp bé Trân thì nói đại đi… hehehe..
– Hì hì hì…. Thánh chỉ dc cái nói đúng… rồi nó giơ bản mặt nhìn chỉ muốn vả ra cười cầu tài…Hi Trân, khỏe không em?
– Dạ, em khỏe. Trân đáp gọn lõn rồi nắm tay Tiểu Mai. 2 chị em mình qua chổ kia cho mát nha chị Mai.
– Ơ… 2 người đi đâu đấy? Tôi trớ ra vì đang tình tứ với Tiểu Mai thì bị phá đám.
– Anh nói chuyện với hội của anh đi… hì hì.. chút gặp nha… Tiểu Mai cười í nhị rồi bước đi theo Trân.
– Ê , mày…. Trân nó sao vậy? Hôm bữa còn thấy vui vẻ với tao mà.
– Làm sao tao biết?
Tôi giả ngu vì biết thật ra, Trân chả thích ai trong trường này cả dù có cả 1 hàng dài xếp hàng theo đuổi. Sỡ dĩ Trân còn vui vẻ tiếp chuyện với thằng Dũng là vì em ấy còn nể tôi. Chứ người khác là nàng đã lạnh lùng như Tiểu Mai dạo tôi mới quen nàng. Nghĩ lại mới thấy rùng mình, 2 người giống nhau đến phát sợ. Không biết sau này, ai làm bạn trai của Trân có bị chèn ép như Tiểu Mai đối với tôi không nữa?
-Ê… Nam….từ xa đã nghe giọng thằng Tuấn rách kêu réo.
– Êu…. Lớp mình ở đâu sao tao không thấy vậy? Tôi hỏi thằng Dũng còn đang ngẩn tò te kế bên
– Hỏi thằng Rách kìa… tao cũng mới vô.
– Ở ngay chổ kia kìa….. theo ngón tay nó chỉ, tôi thấy những gương mặt thân quen lớp tôi.
– Ừa… vậy qua đó đi… tôi nói.
Vậy là nhóm chiến hữu chúng tôi lại hội họp, ngồi tán dóc dưới gốc cây bàng đang xum xoe những tán lá che mát cả 1 vùng lớn, đủ để cho nhóm chúng tôi tránh nắng. Chúng tôi trò chuyện đủ mọi thứ trên đời, từ chuyện thằng Chiến mấy tuần trước đá banh, bị trật chân phải bó bột chưa lành, đến chuyện thằng Khang mập bị ông bà già bắt làm việc nhà, mới làm nửa chừng đã lăn ra thở, suýt nữa phải đi cấp cứu, …. Rồi tới chuyện thời sự, thể thao, chuyện học hành… và cuối cùng cũng dẫn đến chủ đề muôn thuở : GÁI.
-Thằng Nam, mày sao mà cứ lù khù , chả thấy tiến triển gì vơi Trúc Mai hết vậy mậy? Coi chừng nha mậy….. chậm chân là thằng khác nó hốt rồi hối hận không kịp đó con. Thằng Tuấn khơi chuyện.
-Uầy…. Lo gì …. Hè hè hè … tao mà….. khỏi lo đi…. Tôi nói vậy để tránh để tụi nó hỏi thêm. Chuyện của tôi với Tiểu Mai không thể để tụi này biết dc, dù chúng tôi thân nhau như anh em.
– Ũa… mà sao không thấy Mai đâu vậy? Mày đi một mình à?
– Đang ngồi với con bé Trân kia kìa. Tôi trả lời.
– Chà chà…. Mai trông xinh ra mày nhỉ? Thằng này có phước gớm.
– Uầy….
– Ê…. Coi kìa mầy…… Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị thằng Tuấn rách chen ngang.
– Gì?
– Bọn con gái lớp mình sau hè, hình như ai cũng xinh ra mày há?
Thật vậy, ở cái tuổi 18, lại mặc áo dài nên những đường nét của cơ thể của các nàng đang phát triển dc thể hiện rõ ràng, vì vậy mà khó tránh khỏi những cặp mắt soi mói, tò mò của bọn con trai. Đặc biệt là thằng Tuấn rách, nó xôi nổi nhất nhóm, tay hết chỉ người này, lại chỉ sang người kia.
– Ê… con Kim…. Sao mà ngon quá vậy ta? Nhìn cặp mông nó kìa….
– Con Xuân cũng vậy kìa… trông xinh quá.. nhưng mỗi tội lép quá bây ơi…
Vậy đấy, bây giờ là tới màn nhìn ngực đoán trái cây do thằng Tuấn đầu têu. Nó chỉ chỏ, bình loạn không tha một ai khiến nhiều lúc, thằng Khang mập, thằng Dũng và cả tôi cũng muốn đè nó ra đập cho 1 trận chỉ vì nó dám đem con Huyền, bé Trân và Tiểu Mai ra so sánh.
-Ê… nhìn con Huyền kìa… hình như nó đang từ trái chanh chuyển qua trái ổi rồi… mày có tác động vật lý vô ẽm không vậy Khang?
– Wow…. Em Trân của mày kìa Dũng…. Ngon quá há mậy… cỡ trái táo chưa mậy?
– Chèn ơi, nhìn Trúc Mai kìa…. Đẹp quá mày ơi….. Nam… Nam…. Cỡ trái nào hã mậy? Bưởi 5 roi chưa con?
Rồi như tương đầu ý hợp, cả bọn cùng nhau điểm danh các giai nhân của lớp… rồi lan qua các lớp khác….Tôi thì chọn im lặng là vàng… bởi vì chỉ có tôi mới đánh giá dc ngực của Trân và Tiểu Mai thôi.. hì hì hì…. Hơn nữa, ngồi chung với tụi này chắc cũng có ngày mang họa. Quả thật, khi linh cảm thấy điều xui có thể xảy ra thì nó xảy ra thật. Đang ngồi bình phẩm em này, em nọ, tay chỉ chỉ lung tung và cười nham nhở….. cả bọn không biết rằng Tiểu Mai và bé Trân đã từ đâu tiến lại sau lưng.
– Ê… Khả Vy kìa bây. Thằng Chiến tuy chân đang băng bột nhưng cũng cố lết ra góp vui
– Ừm… nhìn ngon quá ta. Vy bây giờ còn đã hơn lúc tao gặp ở quán café nữa. Thằng Dũng chen vô
– À… mà hình như ẽm có hơi trai nên nhìn ngực kìa… wow… to ghê há mậy? Cỡ trái gì Dũng? Thằng Tuấn rách bình phẩm
– Chắc cỡ trái cam thôi mày…. Nhìn vậy chứ không to lắm đâu…
– Ũa… sao mày biết? Mày thấy rồi à?
– Uầy…. hôm ở quán café , tao chỉ thấy thấp thoáng.. nhưng…. Không to như mày tưởng tượng đâu..
– Ê… nhìn chị Đại Yên Ù kìa… chắc cỡ trái dưa hấu tụi bây ơi……Nó mà đè chắc chết ngộp… haaaaa
– haaa nhưng như vậy… thằng Tuấn mới ……
Chưa nói hết câu thì thằng Dũng đã khựng lại, miệng đớ ra, không ngậm lại dc. Tiểu Mai đã đứng sau lưng tôi… cảm thấy có sát khí đâu đây, tôi ngưng bặt, từ từ ngoáy cổ lại nhìn. Cả 2, Trân và Tiểu Mai đang chống nạnh, mắt phát ra nhưng tia nhìn giận dữ.
-Mấy người hay quá ha? Hết chuyện để nói rồi hay sao mà đem chuyện này ra để chế nhạo hã? Dc rồi, mai sẽ đem chuyện này lên nói chuyện với thầy cô chủ nhiệm. Còn anh, đi theo tôi. Nói đoạn, Tiểu Mai nhìn tôi tóe lửa rồi quay bước đi.
Thôi xong rồi…. Kì này chắc chết thật rồi… Mà tôi cũng có tụi bạn tốt thật… khi thấy tôi bị Tiểu Mai đe dọa như vậy, tụi nó lĩnh đi đâu hết. Chỉ còn mỗi thân tôi phải lẽo đẽo đi theo 2 nàng. Ơ mà, cả đám cùng bày trò, tại sao chỉ có tôi là bị nàng dắt mũi đi vậy trời… thật không công bằng mà.
– Anh hay nhĩ? Tiểu Mai ngồi đối diện tôi trên băng ghế đá, hỏi tội. Trong khi Trân đã đi khỏi, về với lớp của nàng. Chung quanh trống trãi, không có ai nên Tiểu Mai dc dịp lớn tiếng với tôi.
– Ây…. Anh đâu có nói gì đâu. Tụi thằng Tuấn….
– Anh không có ý kiến sao mà đám bạn của anh biết gì mà bình phẩm này nọ hã?
– Anh thề… anh nói thật mà… anh không có nói gì hết …
– Đàn ông con trai bọn anh đúng là bất lịch sự… lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện tùm bậy tùm bạ
– Oan cho anh thiệt mà… Anh chỉ ngồi đó cho vui thôi chứ anh đâu có nói gì đâu.. hơn nữa.. anh biết gì… mà bình phẩm…chỉ ngồi nghe bọn nó nói thôi…
– Anh hay quá ha… Tức thì… 1 cái nhéo đau thấu trời xanh ngay hông làm tôi như bật dậy…
– Aaaaaaaaaaaa…. Đau……
– Ngồi xuống….. có đau không chàng? Tự nhiên Tiểu Mai dịu dàng hạ giọng
– Ơ…. Đau…. Đau…. Tôi ngạc nhiên, ngồi xuống vì thái độ của nàng và quên phòng bị thì lại thêm 1 cái nhéo nữa ngay bên tai. Nàng xách lỗ tai tôi lên và nói như đe dọa.
– Biết đau mà còn ngồi đó hóng chuyện hã? Anh cũng thích nghe mấy chuyện đó lắm phải không? Ngắm tôi chưa đủ sao còn ngắm ngực mấy cô khác nữa? Liệu hồn anh đấy.
– Ơ….. ơ…. Thì…. Anh …..
Trong cái xui, có cái may. Đang bị chất vấn thì đã nghe tiếng trống tập hợp của trường. Học sinh các lớp lục tục kéo nhau trở về, xếp hàng theo lớp mình trước cột cờ. Tôi định tách ra, nhập vào tóp phía trước của lớp để thoát khỏi Tiểu Mai thì bị nàng kéo tay lại.
– Đi đâu đó? Định trốn à? Tôi chưa hỏi tội xong đâu đấy.
– Ơ…đâu có…. anh… chỉ…. ừ…đứng đây cũng được… hì hì hì…. Rồi tôi đành tiu nghĩu đứng ở cuối hàng với Tiểu Mai.
Rồi mọi thủ tục nhập học bắt đầu. Đầu tiên là chào cờ, hát quốc ca rồi tới màn diễn văn chào mừng ngày khai trường của thầy Hiệu Trưởng. Ôi… sao mà nó dài lê thê…. Chưa hết, thủ tục mọi năm lại tiếp diễn khi hết người này tới người kia lên phát biểu, đọc diễn văn, động viên các em học sinh mới… vân vân và vân vân…. Ôi… tôi đang ngáp ngắn ngáp dài vì ngao ngán thì lại bị thêm cái nhéo của Tiểu Mai. Tôi độ rằng, khi về nhà, lúc cởi áo ra chắc người tôi đầy những vết bằm. Vừa lúc đó thì tên của nàng được xướng lên. Thì ra thầy hiệu phó đang đọc danh sách những học sinh xuất sắc năm học vừa qua trước toàn trường. Tiểu Mai và 4 người nữa phải rời hàng ngũ lớp mình, tiến lên trên để nhận bằng khen của trường.
Lúc này, người tôi như nổi lửa vì khi nàng bước lên, toàn bộ đám con trai từ mấy đứa cùng khối, đến bọn lớp 11 và cả khối 10 mới đến đều nhìn nàng chăm chú. Khỏi phải nói, tôi đang vận công để sẵn sàng cho đo ván đứa nào có cái nhìn bất nhã với người yêu của tôi. Và đến lúc này tôi mới hiểu vì sao Tiểu Mai nổi giận đùng đùng vì chuyện lúc nãy. Tôi còn khó chịu khi người yêu của mình trở thành đích nhắm của bọn con trai thì huống gì lúc nãy, bọn tôi đã nói chuyện khiếm nhã với mấy bạn gái khác. Mãi lo vận công, tôi không để ý là Tiểu Mai đã trở về, đứng sau lưng tôi lúc nào không biết.
– Sao hã chàng? Đang ghen à? Hì hì hì
– Ơ….. Ghen… gì?
– Hì.. hì.. nhìn mặt chàng đỏ gay kìa… hì hì… người cũng đang run kìa… giận ai vậy chàng? Tiểu Mai trêu chọc tôi và dường như đã quên bén chuyện lúc nãy.
– Ơ… đâu có… tại trời nắng quá.. nên … mặt hơi đỏ .. và run…
– Hi hi hi… chàng ơi…. Nắng nóng mà run à chàng?
– Ơ….thì… thì…. ừ… à…
– Chàng cũng biết ghen cơ à? Hì hì hi… mà nè…. Chàng ghen trông dễ thương lắm…. hì hì…
– Ưm…. Có bạn gái đẹp như vậy.. không ghen sao dc…. Tôi thú nhận.
– Ây… cái này là anh nói đó nha… Ưm…. Nàng mĩm cười nhìn tôi
– Ừ… thì ghen đó…. Nhưng mà.. hì hì hì… nhìn tụi nó mà anh thấy hãnh diện ghê.. he he he…
– Vậy..thì.. em sẽ …. cho anh ghen dài dài.. hì hì hì để anh dc hãnh diện , chàng há? Không biết nàng nói chơi hay nói thiệt nhưng tôi cảm thấy khó chịu.
– Ê…. Anh nói giỡn đó…. Đừng… ừ….. Anh … cho tụi nó đo ván hết á….tôi xụ mặt.
– Hung dữ… ỷ có võ rồi ra oai…
– Uầy.. có võ để bảo vệ tiểu thư mà…. Hè hè hè…
– Quỉ….. nàng đấm vào lưng tôi..
Sau đó thì 1 tiếng trống nữa vang lên báo hiệu lễ khai giảng đã kết thúc. Theo chỉ thị của thầy hiệu phó, bọn học sinh chúng tôi đi vào nhận lớp của mình cũng như “ra mắt” thầy cô chủ nhiệm. Riêng khối lớp 11 thì ngồi ngoài chờ vì bọn này học vào buổi trưa. Vừa vào lớp, chưa kịp ngồi xuống thì bọn bạn phản bội của tôi đã nhôn nhao hỏi thăm:
– Ê.. Có sao không mậy? Có bị Trúc Mai dày xéo gì không?
– Nam… mày cởi áo ra coi có thương tích gì không?
– Thánh…. Thánh năn nỉ dùm Trúc Mai đi,đừng có méc với cô hay thầy chủ nhiệm mà.
– Dẹp tụi mày đi.. lúc tao bị nạn.. tụi bây trốn đâu hết vậy? Tôi nổi xùng.
– Uầy… Trúc Mai chỉ có giận mày thôi, tụi tao đâu có can vô dc.. hì hì hì.. thông cảm đi nha bạn hiền…
Đang tán chuyện thì cô chủ nhiệm bước vào. Cô thướt tha trong chiếc áo dài màu xanh ngọc bích. Cô giới thiệu, cô tên là Trang, cô dạy môn toán. Tôi mừng thầm: Chà…. Chà…. Cô chủ nhiệm dạy toán thì cán sự như mình sẽ dc dịp ra oai đây.. có thể sẽ dc cô chú ý, không biết chừng sẽ dc trao toàn quyền sinh sát trong tay.. he he he. Nhưng liền sau đó, tôi cảm giác có cái gì đó đang xoáy vào gáy, quay lại thì đã thấy Tiểu Mai từ bàn dưới nhìn tôi như đe dọa: Đừng có ỷ cô chủ nhiệm dạy toán rồi làm càng. Liệu hồn đấy. Uầy.. không lẽ, nàng hiểu tôi đang nghĩ gì ư… nếu thật vậy thì Tiểu Mai trông đáng sợ quá.
Liền sau đó, cô Trang cũng phân chia thành phần cán bộ lớp theo như năm lớp 11 vừa rồi. Khang mập vẫn là lớp trưởng, Khả Vy là lớp phó kiêm luôn bí thư. Cán sự toán, lý, hóa, văn và An văn lần lượt vẫn là tôi, Võ Trí Nam, Luân (kiêm luôn Lý và Hóa), Huyền và Diệp Hoàng Trúc Mai. Khi đứng trên bục để ra mắt thành phần cán bộ lớp thì tôi nhận thấy Khả Vy nhìn tôi cười bí hiểm. Cả nhóm dân đen phía dưới thì xôn xao bàn tán về chúng tôi cũng như về cô chủ nhiệm mới.
Rồi cô cũng cho lớp giải tán trước khi đưa thời khóa biểu cho bọn tôi và dặn ngày mai cô sẽ kiểm tra kiến thức cũ. Tôi chởTiểu Mai về mà lòng khoan khoái, ngày mai sẽ dc dịp trổ tài, lấy le với cô chủ nhiệm. Nào ngờ, Tiểu Mai đã cắt ngan mạch vui sướng của tôi:
– Ngày mai có môn Anh văn. Anh về nhà ăn trưa xong rồi qua em để em kiểm tra lại bài. Vậy nhé?
– Ơ…. ừ…. Để anh qua… mà.. thôi, có con bé Trân nó ôn dùm anh cũng dc mà….
– Bé Trân nó phải ở lại lớp buổi trưa, ông thần ạ.
– uầy… ok…. Vậy trưa anh qua….. Tôi tiu nghĩu….
Chơi lô đề online 1 ăn 99 tại nhà cái Ld789. Giá lô: 21.680đ/điểm, đề 705đ/điểm.